18/7/08

Kẻ bị ruồng bỏ

“Những gì thuộc về quá khứ hãy cho nó lùi về quá khứ. Thực tại mới đáng quý, con hãy ráng trân trọng cái hiện tại của mình nghen!”
Má đang nói về chuyện gì vậy? Đầu nó lùng bùng mơ hồ chẳng hiểu.
“Số điện thoại mà hôm trước Má nói với con đó, cô Trừ đã gọi đến….”
Nó chợt nhớ ra, hôm nó về ăn đám cưới anh Tí, con trai độc nhất của cô Thu _ học trò cũ của Má_ thì có nghe loáng thoáng về chuyện này. Má nói, cô Thu có dự định mời người đó _ “Ba” của nó_ về dự đám cưới, và cô cho Má số điện thoại của người đó.
“Cô thử liên lạc đi xem ổng còn nhớ con bé không?”
Cô Thu gợi ý, má nhìn số điện thoại, không biết là có nên gọi bây giờ hay không? Hay là đưa cho nó để nó tự quyết định?? Cuối cùng Má quyết định nhờ cô Trừ _cô học trò ruột của Má_ liên lạc thử.
Nó chỉ nghe và nhớ bấy nhiêu. Hôm đám cưới thật là đông vui. Thầy – Trò, những mối quan hệ xưa cũ sao mà đáng quý quá!! Tình Thầy – Trò của ngày xưa sao mà đẹp?! Mấy chục năm rồi, bây giờ cả Thầy lẫn Trò đều con cháu đùm đề, tóc ngả bạc hết cả; có lúc nhìn Trò mà nhầm lẫn với Thầy.
Đâu đó thốt thảng “Trời, mày đó hả? Sao già dữ vầy nè?!!”
Tiềng cười, tình cảm thân thương khiến cho lớp trẻ bây giờ _ như nó _ phải ghen tị. Chợt nghĩ, chẳng biết đám cưới của nó liệu có được nhiều bạn bè như vầy không chứ huống gì của con nó về sau.
Tàn tiệc, Thầy – Trò bịn rịn. Má có việc gấp nên chẳng thể ở lâu. Anh Hai chở Má cùng mấy chị em nó quay trở về GL, để lại AK với ngàn nỗi tiếc nhớ. Quá khứ của Má cũng lùi dần sau những vòng xe.
Người đó bận xây nhà ở SG nên không về.!!!
…….
Nó là đứa mồ côi cha.!
Nó không biết gì về con người đó, chẳng biết gì nên cũng chẳng thể nhớ gì..
Còn nhớ trong buổi tiệc cưới hôm ấy, có 1 cô đến cười nói với nó rất thân thiết, cô bảo “Nhìn con với ba con giống y đúc. Từ khuôn mặt đến cái mũi, cái miệng…”
Nó nhếch mép cười buồn… Nó ghét cái hình hài mà nó đang mang ghê gớm..
…….
Về có mấy ngày rồi vội vã vào Sài Gòn. Ít nhất thì nơi này có người trong mong..
Nhưng rồi cuối cùng để được cái gì.!!?!
Chỉ toàn nước mắt…
…….
Má kể về “hành trình” của số điện thoại kia. Cô Trừ gọi cho người đó. Mấy chục năm không gặp nên cứ phải giới thiệu lại từ đầu, nào là “Dạ, em là học trò của cô…” rồi mới đến “Sao hôm đám cưới anh không về…” và sau đó “Con bé nó có về. Nó đang ở trong SG, tốt nghiệp ĐH rồi. Anh có có còn nhớ nó không?!”
Tiếng ậm ừ bên kia đầu dây… “Àh, tôi đang bận chút chuyện. Để tôi gọi lại cho cô sau nhé.!”
3 hôm sau, không thấy ai gọi lại. Cô Thu bực mình nên gọi thêm lần nữa..
“Ah, con bé ấy đang ở SG chứ gì; tôi có nghe nói rồi. Cho tôi gửi lời chúc nó hạnh phúc.”
Và chỉ có thế…
…….
Má nói nghe giọng con nghèn nghẹn…
Không có đâu Má. Con đón nhận nó hiển nhiên lắm.
Má nghĩ rằng sẽ có một trang mới cho cuộc đời con khi con người đó biết tin đứa con gái hồi xưa ông ta ruồng bỏ nay đã trưởng thành; con cũng đã từng thoáng nghĩ… Nhưng bây giờ nó chìm vào xa lắc. Người đó, mãi mãi không xứng để cho con gọi một tiếng “Ba” đâu Má.
Mơ ước làm giàu của con đang sục sôi trở lại…
Con muốn Má hết khổ; con muốn người khác phải hối hận vì những gì họ đã làm cho Má con mình..
…….
Một chút gì đó xót lòng.
Con gái ngoan của Má nay đã hết ngoan rồi.
Con gái yêu của Má nay phải cắn răng chế ngự cảm xúc của mình.
Con gái của Má nay có bao nhiêu điều giấu diếm chẳng dám nói.
Con gái trắng tinh của Má nay đã bị ô nhiễm trầm trọng, nó hết thuần khiết rồi.
Con gái của Má luôn mạnh mẽ nay lại chìm trong biển nước mắt..
Con khóc…….
Con khóc thành tiếng…
Tim con đau..
Con, mãi mãi là một đứa bị người ta ruồng bỏ…
…….
Cánh cửa hôm nay đã khép..
Sau hôm nay…
Sau ngày mai…
Cánh cửa nào mở ra cho con???...

Không có nhận xét nào: