Má lại bàn chuyện muốn mình về GL để phụ Má công việc kinh doanh đang tất bật.
"Lựa chọn là quyền của con, Má chỉ hướng mọi việc theo chiều hướng tốt."
Sao ai ai cũng muốn hướng người khác theo ý thích của họ vậy? Sao ai ai cũng nghĩ là những gì họ suy nghĩ, tính toán là đúng, là già dặn và kinh nghiệm nên nó hoàn toàn đúng; còn mình, những suy nghĩ của mình cái gì cũng trẻ con non nớt không đáng để tâm sao?!
Đúng, mình có quyền nói "Không, con muốn ở lại!" nhưng lương tâm của mình không cho phép. Về nhà, không đơn thuần là Thích hay Không nữa mà nó đã trở thành Trách nhiệm. Mình mang trách nhiệm của một người chị cả, của một người phải biết hy sinh nhiều điều vì xung quanh mình còn quá nhiều người. Mình không đang sống một mình.!
Về. Có thể ở GL quán xuyến thằng Út; có thể lên Cửa khẩu quản lý cái nhà mới xây đang dự trù làm địa điểm thu đổi ngoại tệ; hoặc sang Cambodia để trông nom cái két sắt. Công việc _ ngoại trừ phải ở nhà_ thì tất cả bảo đảm không nhàm, không nhàn rỗi tí nào. Nhưng... mình thừa biết nó không hợp với mình. Nghệ sỹ đâu thể đi buôn.!
Mình đã quen nếp sống ở cái chốn tráng lệ này mất rồi. Mình quen sử dụng internet mỗi ngày. Mình quen với fastfood, pizza. Mình quen việc ngồi tư lự nhấm nháp ly cafe với bạn bè. Mình quen những ánh đèn sáng nhấp nháy từ các cửa tiệm sang trọng chưa hề đặt chân vào. Mình quen ngồi phía sau, hai chân ngung nguẩy, 2 mắt lúng liếng ngắm phố phường lúc lên đèn. Mình quen với những lịch lãm, những tiện nghi, những sang trọng. Bây giờ phải từ bỏ tất cả, khi mà mình vẫn chưa làm được những dự định dở dang.. quả thật không cam lòng.!
GL, Cửa khẩu hay Cambodia?! Nếp sống chậm rãi. Con người chậm rãi... Mình không thích.! Mình thích những gì chỉn chu, mình cầu toàn.. Ôi về... Buồn chết mất thôi.!
Về ư?????
Sài Gòn mùa mưa có 1 ngày chợt nắng.
Đô thị tất bật có 1 kẻ độc hành.
Quê nhà yên ả có ai kia nổi loạn.
Mình luôn khác.!
25/7/08
Lối nào ta nên đi?
Tag: tired
19/7/08
Viết cho ngày hôm qua
Nghe tin em chuẩn bị về lại SG, hắn xin phép chị được đến nhà để thay nước hồ cá cho em. Kể từ ngày em về nhà, tuần nào hắn cũng đến để thay nước.
Hôm nay hắn lại đến, sau 1 tuần về Lâm Đồng thăm nhà. Hắn quay vô SG trước em để tạo cho em những niềm vui nho nhỏ.
Hắn xuất hiện trước nhà, cười chào hỏi chị thật dễ thương. Có ai biết hắn chạy tít từ Thủ Đức vào.
Hắn lục đục làm ở tầng dưới, chị loay hoay làm việc ở tầng trên.
Sau gần cả tiếng đồng hồ, hắn chào chị ra về, cũng không hẳn về lại TĐ, hắn còn phải chạy ra Chợ Lớn để mua 1 số thứ chuẩn bị cho chuyến Mùa Hè Xanh sắp đến.
2 cái hồ cá be bé sạch sẽ thơm tho. Lũ cá bị chị đảo lộn trật tự bây giờ được quay về vị trí cũ. Chúng bơi tung tăng mừng rỡ. Và… em biết không?!! Trên bàn, bên cạnh 2 cái hồ cá xinh là 2 lọ hồng to tướng. 21 bông, tượng trưng cho tuổi của em đấy.! Hắn cất công đem từ Đà Lạt vào…
Sáng mai, khi em đặt chân đến SG, đừng ngạc nhiên khi thấy hắn túc trực ở bến xe mỉm cười thật tươi đón em trở về.
Chị đã qua mất rồi cái thời lãng mạng.
Những bông hoa thực sự dành cho chị từ 1 gã trai chỉ là 1 bó lys trắng & 3 cành hồng. Lãng mạng, mộng mơ của chị dừng lại nơi cành hồng thứ 3 ấy. Niềm vui của những ngạc nhiên, bất ngờ của chị cũng dừng lại nơi cành hồng thứ 3..
Chị ghen tị với em ư?!! Hì.. chắc vậy. Những gì dành tặng cho em cũng đều xuất phát từ tâm, không hề tư lợi..
Còn phần chị?!!!...
1 bó lys trắng, 3 cành hồng, và… toàn là nước mắt.!
Mong hạnh phúc sẽ mãi đến cho em.!!
Mong, mỗi khi đoá hoa này tàn lại có đoá khác tươi mới sẵn sàng trao gửi tay em.!!
Yêu em nhiều.!!
Tag: em gái, những ngày mệt mỏi, rose, tear
Tin nhắn.!
Bé đang đọc lại những dòng tin cũ của anh.
Đọc, rồi xoá. Đau!!
Những tin nhắn từ lâu lắc. Những lời yêu thương. Những nhớ mong… Dối trá.!!!
Bé xoá hết…
Nước mắt như nhấn chìm bé…
Sao mà ta lại yếu đuối quá vậy?!!..
…
Khi yêu nhau thì lo cho nhau từng ly từng tí. Còn khi nói tiếng xa, thì phủi tay sạch trơn.! Anh thật là mạnh mẽ xiết bao. Bé chẳng biết mình đang khóc hay cười nữa… Sao mà thấy cuộc đời chua chát quá?!
“Vắng em 1 ngày anh nhịn ăn nhịn thở 1 ngày..”
Dối trá!!!
“Hôn em với bao nhớ thương… Kiss with love and miss…”
Dối trá.!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!........
…
Hôm qua bé đã dặn lòng mình phải cứng rắn. Vậy mà khuya vẫn gửi tin chúc anh ngon giấc. Mỉa mai thay tin nhắn không thể đến vì điện thoại anh chẳng biết do vô tình hay hữu ý mà off rồi. Người ta chỉ nhẫn tâm với nhau khi họ đang có đối tượng khác để theo đuổi, để chăm lo.. Anh đang là như vậy.!!
Cũng tốt.!!
Bé chẳng làm được những điều anh cần, thì để anh chọn cho anh người khác.!
Khốn nạn thay cho cuộc đời này…
Khốn nạn thay cho 1 niềm tin vào 1 tình yêu bất diệt…
Khốn nạn thay khi ta không đủ cứng rắn như người khác…!!.
…
Chúc anh hạnh phúc.!!
Tag: anh, cry, goodbye4ever, những ngày mệt mỏi, tear
Nón bảo hiểm!
Bé giặt lại chiếc nón 1 lần nữa. Chiếc nón của anh, bé chê nó “bốc mùi” nên đổi cái của bé cho anh, bé lấy cái của anh đi giặt. Nó vẫn cứ hôi.. Hôm nay bé đi giặt lại lần nữa..
Cái nón treo sau nhà, bé mỉm cười nhớ sự tích chiếc nón.
Kỷ niệm ngày 2/9 năm ngoái; mình và nhóm bạn rủ đi VT chơi. Anh sắm 2 chiếc nón bảo hiểm y như nhau, màu đỏ _ màu bé thích. Anh khoe khắp nơi. Nón cặp, bạn bè chọc hoài, nhưng bé vui. Từ đó anh giao cho bé 1 chiếc (mặc dù ở nhà bé đã có sắn nón) để mỗi khi anh sang chở bé đi chơi, chúng ta sẽ có nón cặp giống nhau. Chiếc nón, hiển nhiên trở thành của bé.
Hôm nay bé giặt, phơi cho thật khô, cho thật thơm tho và sẽ gửi trả lại cho anh. Trả lại từng thứ, từng thứ một. Bé không muốn để lại một món gì, vì mỗi lần nhìn thấy chúng, tim bé lại nhói đau. Chiếc nón, sẽ không có lễ kỷ niệm 1 năm ngày “về nhà” bé.
Bàn phìm đang lung linh theo từng nhịp gõ..
Tag: anh, cry, goodbye4ever, tear
18/7/08
Kẻ bị ruồng bỏ
“Những gì thuộc về quá khứ hãy cho nó lùi về quá khứ. Thực tại mới đáng quý, con hãy ráng trân trọng cái hiện tại của mình nghen!”
Má đang nói về chuyện gì vậy? Đầu nó lùng bùng mơ hồ chẳng hiểu.
“Số điện thoại mà hôm trước Má nói với con đó, cô Trừ đã gọi đến….”
Nó chợt nhớ ra, hôm nó về ăn đám cưới anh Tí, con trai độc nhất của cô Thu _ học trò cũ của Má_ thì có nghe loáng thoáng về chuyện này. Má nói, cô Thu có dự định mời người đó _ “Ba” của nó_ về dự đám cưới, và cô cho Má số điện thoại của người đó.
“Cô thử liên lạc đi xem ổng còn nhớ con bé không?”
Cô Thu gợi ý, má nhìn số điện thoại, không biết là có nên gọi bây giờ hay không? Hay là đưa cho nó để nó tự quyết định?? Cuối cùng Má quyết định nhờ cô Trừ _cô học trò ruột của Má_ liên lạc thử.
Nó chỉ nghe và nhớ bấy nhiêu. Hôm đám cưới thật là đông vui. Thầy – Trò, những mối quan hệ xưa cũ sao mà đáng quý quá!! Tình Thầy – Trò của ngày xưa sao mà đẹp?! Mấy chục năm rồi, bây giờ cả Thầy lẫn Trò đều con cháu đùm đề, tóc ngả bạc hết cả; có lúc nhìn Trò mà nhầm lẫn với Thầy.
Đâu đó thốt thảng “Trời, mày đó hả? Sao già dữ vầy nè?!!”
Tiềng cười, tình cảm thân thương khiến cho lớp trẻ bây giờ _ như nó _ phải ghen tị. Chợt nghĩ, chẳng biết đám cưới của nó liệu có được nhiều bạn bè như vầy không chứ huống gì của con nó về sau.
Tàn tiệc, Thầy – Trò bịn rịn. Má có việc gấp nên chẳng thể ở lâu. Anh Hai chở Má cùng mấy chị em nó quay trở về GL, để lại AK với ngàn nỗi tiếc nhớ. Quá khứ của Má cũng lùi dần sau những vòng xe.
Người đó bận xây nhà ở SG nên không về.!!!
…….
Nó là đứa mồ côi cha.!
Nó không biết gì về con người đó, chẳng biết gì nên cũng chẳng thể nhớ gì..
Còn nhớ trong buổi tiệc cưới hôm ấy, có 1 cô đến cười nói với nó rất thân thiết, cô bảo “Nhìn con với ba con giống y đúc. Từ khuôn mặt đến cái mũi, cái miệng…”
Nó nhếch mép cười buồn… Nó ghét cái hình hài mà nó đang mang ghê gớm..
…….
Về có mấy ngày rồi vội vã vào Sài Gòn. Ít nhất thì nơi này có người trong mong..
Nhưng rồi cuối cùng để được cái gì.!!?!
Chỉ toàn nước mắt…
…….
Má kể về “hành trình” của số điện thoại kia. Cô Trừ gọi cho người đó. Mấy chục năm không gặp nên cứ phải giới thiệu lại từ đầu, nào là “Dạ, em là học trò của cô…” rồi mới đến “Sao hôm đám cưới anh không về…” và sau đó “Con bé nó có về. Nó đang ở trong SG, tốt nghiệp ĐH rồi. Anh có có còn nhớ nó không?!”
Tiếng ậm ừ bên kia đầu dây… “Àh, tôi đang bận chút chuyện. Để tôi gọi lại cho cô sau nhé.!”
3 hôm sau, không thấy ai gọi lại. Cô Thu bực mình nên gọi thêm lần nữa..
“Ah, con bé ấy đang ở SG chứ gì; tôi có nghe nói rồi. Cho tôi gửi lời chúc nó hạnh phúc.”
Và chỉ có thế…
…….
Má nói nghe giọng con nghèn nghẹn…
Không có đâu Má. Con đón nhận nó hiển nhiên lắm.
Má nghĩ rằng sẽ có một trang mới cho cuộc đời con khi con người đó biết tin đứa con gái hồi xưa ông ta ruồng bỏ nay đã trưởng thành; con cũng đã từng thoáng nghĩ… Nhưng bây giờ nó chìm vào xa lắc. Người đó, mãi mãi không xứng để cho con gọi một tiếng “Ba” đâu Má.
Mơ ước làm giàu của con đang sục sôi trở lại…
Con muốn Má hết khổ; con muốn người khác phải hối hận vì những gì họ đã làm cho Má con mình..
…….
Một chút gì đó xót lòng.
Con gái ngoan của Má nay đã hết ngoan rồi.
Con gái yêu của Má nay phải cắn răng chế ngự cảm xúc của mình.
Con gái của Má nay có bao nhiêu điều giấu diếm chẳng dám nói.
Con gái trắng tinh của Má nay đã bị ô nhiễm trầm trọng, nó hết thuần khiết rồi.
Con gái của Má luôn mạnh mẽ nay lại chìm trong biển nước mắt..
Con khóc…….
Con khóc thành tiếng…
Tim con đau..
Con, mãi mãi là một đứa bị người ta ruồng bỏ…
…….
Cánh cửa hôm nay đã khép..
Sau hôm nay…
Sau ngày mai…
Cánh cửa nào mở ra cho con???...
Tag: cry, những ngày mệt mỏi, tear
17/7/08
Bad day
U changed.
I can't recognize the man i love on u..
U changed. Much.
That hurt my feeling ab u.
How can i love u like before?? So hard..
My tear is falling for the beautiful memorise between us..
Now... it blur..
I'm so regret for that, but u changed and i can't accept u like before..
Who r u????
Who r u now??????..
12/7/08
Home
Mai ta về Gia Lai rồi đó...
Sài Gòn ơi, mi có nhớ ta chăng?!!!!!
Wedding of Thúc không thể tới dự được. Ơ, nhưng mà Thúc có mời ta đâu... Về Gia Lai cũng phải.!
Đám cưới Thúc, ta cũng muốn được nhận 1 cái thiệp đàng hoàng chứ không phải là đi theo 1 ai đó để làm đồ trang sức cho ai đó..
Buồn thật.!!!
Chủ Nhật cưới, ấy thế mà đến tối T6 ta mới hay tin.. Vô tình biết chứ cũng không phải đựoc báo tin 1 cách rõ ràng.
...
Có vài phút ta định gọi về cho Má để cancel chuyến đi, nhưng nghĩ lại... ta tự ái. Đám cưới kia ta được mời đàng hoàng, cớ sao ta nỡ cancel để chạy lẽo đẽo theo cái bóng của người khác.?!. Vả lại, chuyến đi này còn có chuyện cần bàn với Má, cần bàn về cái plan cafe với số vốn hơn 2 tỉ.
Umm... Phải vì đại nghiệp..
....
Mai ta về...
Wedding Thúc, nhờ anh chúc cho 2 vợ chồng Thúc hạnh phúc trọn đời.!