30/11/07

Tao ghét mày!!! >___<

Mấy con chuột gớm ghiếc!!! >_____<

Nó sẽ không căm thù nó nếu nó hok động chạm j tới nó. Ừ thì cho tụi chuột vô nhà trú mưa trú nắng cho vui câ vui nhà cũng chả sao. Nhưng tụi nó lại không an phận với cái kiếp ăn nhờ ở đậu mà lại được nước lấn tới.

Lúc trước thì chỉ gặm mấy thứ thừa thải, vớ vẩn trong nhà. Cho qua!! Dù j cũng là đồ bỏ.

Rồi đến phiên thức ăn sơ hở hok đậy là tụi nó đột kích. Giận vì đi dọn “vệ sinh” cho đám quỷ. Nhưng cũng mặc kệ, đuổi cho chạy là ổn rùi.

Cái lũ lì lợm. Ăn, “ị” lung tung. Đã vậy còn nghiễm nhiên xem đây là nhà chúng, chạy ra chạy vô hiên ngang một cách tỉnh bơ, hok một chút sợ hãi nào!. Tối ngủ mà có cảm giác bọ hắn ngồi ngay đầu giường mở tiệc chiêu đãi. Bưc mình nên bắt đầu có ý định trừ khử tụi quỷ từ đó.
Lúc cần thì chẳng thấy đâu.

Chiếc xe đạp cọc cạch cùng anh chàng khòm khòm & cái loa oang oang liên tu bất tận “Keo dính chuột có thể tái sử dụng nhiều lần…” hầu như ngày nào cũng lang thang quanh nhà. Ấy vậy mà bây giờ chẳng thấy bóng dáng nơi mô. Ráng chờ ngày “anh Keo dính chuột” đi ngang wa nhà. Chờ mãi… chờ mãi…

Đến nay thì tụi ác ấy quá lắm!! “Đất lành chim đậu” hay sao áh… “Dân số” chuột nhà nó có vẻ nhiều hơn rồi (thông qua “tác phẩm” đen đen to hơn hạt gạo 1 chút thì biết hà..) Nó nghĩ chắc khoảng 3,4 con gì đó. Chúng tấn công tất cả những thứ có thể gặm được. Đến nỗi cả mỳ gói nó cũng phải cất trong tủ lạnh cho an toàn. Mới đây vừa phát hiện tụi chuột mài răng bằng cách gặm cái tủ gỗ bé xinh ở nhà! Xót quá chịu không được!!

Không đợi “anh Keo dính chuột” được nữa nên nó mới xách xe chạy lòng vòng ra tít Cách Mạng Tháng Tám mới thấy chỗ bán. Mừng húm, đưa cho nhỏ bạn gần cả trăm ngàn bảo mua giùm cho 1 hộp.

Nhỏ bạn đi 1 lát, chạy lại:

“Có 8k hà. He he.. tụi mình lúa. Người ta muh hét 80k chắc cũng mua wá!!”

Ừ… hok chừng áh.. ^^.


Tối về, nhỏ em ra tíu tít.

“Bạn em nó nói mình đừng kêu tụi chuột là Chuột. Nó linh lắm, kêu đến tên nó là nó càng phá hà, mình gọi bằng “anh Tí” thôi.”

Ô hô… con nhỏ này hôm nay mê tín dữ đa?!!!

“Xì, lo j.! Mua Keo dính chuột về rồi nè.”

“Đừng có nói là chuột, hok linh đâu. Phải gọi là “bẫy anh Tí” cơ!!”

Ặc ặc… chịu hết nỗi. Uh.. thì anh Tí!!! >____<

Ăn uống dọn dẹp xong xuôi, chiến dịch đặt bẫy bắt đầu.

Hộp keo dính chuột được mở ra đặt gần bồn rửa chén. Lấy thêm 1 ít đậu phộng rang rắc lên phía trên & vùng lân cận của miếng bìa dính keo ấy. Để chắc ăn hơn rằng tụi chuột… í wên, tụi “anh Tí” hok lôi miếng bìa đi đâu, hai chị em nó dán thêm 1 lớp băng keo 2 mặt để cố định miếng bìa các-ton dính chặt trên nền nhà.

Xong xuôi, hai chị em yên tâm đi ngủ.


Sáng sớm hôm sau nhỏ em dậy sớm đi học. Nó còn ngái ngủ nên nướng tiếp. Dù j cả ngày cũng rỗi mà. Mới có 6 giờ hơn, nhỏ em lay lay nó…

“Trùi, bik có bi nhiu con chuột bị dính bẫy hok?!!”

“Ờ… ờ…. Bi nhiu?!!” _ giọng còn nhừa nhựa, trong đầu nó nghĩ có lẽ 3 con là cùng.

“7 con!! Tin nổi hok?!”


“Hả???”

Nó giật mình cái đùng. Mở to mắt.

“7 con?!!!!”

“Uh!!!”

…. “Ghê zạ!!!. N dọn chưa?”

“Thui ghê lắm, em hok dám đụng đâu. Vả lại để cho D tận mắt chứng kiến ^^.”

“Á..!!! Hok chịu đâu!!!!!”


Nhỏ em đi rồi, nướng thêm một lúc lâu nó mới mò xuống nhà dưới.

Chúa ơi!!! Một bầy lúc nha lúc nhúc, con lớn con bé lẫn lộn..

1,2,3… Trời!! sỉ số tăng lên 8 con rồi.

Tụi chuột nhoi nhoi hòng bung ra khỏi lớp keo nhìn thấy rợn rợn. Nó sợ nó mà lại gỡ miếng bìa ra khỏi sàn nhà, hok chừng con nào còn khoẻ xổng ra ra, nhảy bổ vào nó. Lúc đó chắc cả xóm có chuyện vui để coi áh.!! T____T..Nhưng kiểu j cũng ghê quá..

Gọi điện cho Mama kể khổ!!!


Cứu tinh xuất hiện giữa trưa tròn bóng.

Cứu tinh cười khùng khục nhẹ nhàng gỡ miếng bìa ra, gấp lại &..

“Nhà có nước sôi hok?”

“Dạ hok!!”

Cứu tin giơ miếng bìa tên, nện mạnh xuống đất.

BỘP!! BỘP!! BỘP!!

Á!! Á!! Á!!!!

Hok phải chuột, mà là nó thét lên, ôm mặt quay sang chỗ khác.

“Đem ra ngoài đạp cho tụi nó chết nhé!!”

“Hu hu.. Thôi, ghê lắm. Để vậy cho tụi nó tự chết đi!!”

Theo ý nguyện của nó, tụi chuột có lẽ được ngoi ngóp thêm vài giờ đồng hò nữa. Cứu tinh gói tấm bìa có chứa 8 con chuột trong đó quăng ra sọt rác. Nó thở phào nhẹ nhõm!!!

Đa tạ Sp!!! ^^


Chiều nay, lại đi mua thêm mếy miếng nữa để về tiêu diệt lũ còn lại mới được.


Chuột ơi!!! Ngày tận số của tụi mi tới rồi!!! He he he he he….





29/11/07

Will my dream come true?!



Vẫn là những chiếc áo cưới!!


Bước khởi đầu thật chẳng dễ chịu gì cả.! Lại thêm một ngày bàn về nó. Kiếm hoài không ra địa chỉ email của cô Loan nên cái mail chuẩn bị sẵn vẫn nằm trong thư mục Nháp..


Trưa nay cà phê với Dn & bàn xem nên làm gì tiếp theo. Nói thật với Má ư?!!! Điều này đã bị lược bỏ từ trước rồi cơ mà.



Gặp lại Dung & Len _ hai cô bạn thời Đại học _ thấy vui vui.! Vẫn con gái với nhau nói chuyện là thoải mái nhất!! ^^. Café shop ở Quận 2 mới khai trương, ban ngày vắng ngắt. Thế là vô tình 4 đứa làm bá chủ. Chuyện trò, “tám” đủ thứ.!


Dung nộp đơn học Liên thông ĐH ngành Kế toán. Tháng 1 sang năm mới nhập học nên nhỏ sẽ về lại Lâm Đồng, khi nào học thì mới quay lại SG.


Len vẫn như xưa, tròn hơn một chút thì phải!? ^^ Nghe nói có học bên Y. Ái chà… nhiều thông tin mới quá!!


3 giờ tiễn Dung & Len về, mình & Dn tiếp tục hành trình tìm nơi dạy may áo cưới với mức chi phí nhẹ hơn Lê Nam.



Áo cưới Như Quỳnh số 30 đường 3/2.


Cô chủ tiệm có khuôn mặt bị sạm đen khá thẳng tính, đến nỗi khiến mình cảm thấy hơi e dè.
“12 triệu, đóng liền & không thiếu 1 xu. Học đến khi nào thấy mình ok rồi thì xin ra làm riêng chứ không ép buộc về thời gian. Nếu tiếp thu tốt thì học nhanh, còn khù khờ thì phải chịu lâu thôi. Đóng rồi thì không hoàn học phí dù chỉ mới học 1 ngày hay vì bất cứ lý do nào…”


Mình không có ý dịnh sẽ rút lui, nhưng nghe mấy lời nhấn mạnh như thế cũng thấy khoai khoai..!


Tiếp tục chạy sang đường Cách mạng tháng 8 hay Trường Chinh j j đó để tìm tiệm Kim Anh. Mất cả buổi với khói xe & nắng bụi, cuối cùng chỉ nhận được cái lắc đầu “Ở đây chỉ bán thôi. Không dạy đâu em ơi!!”



Tóm lại chỉ có 2 sự lựa chọn: hoặc 15tr ở Lê Nam, hoặc 12tr ở Như Quỳnh. Đương nhiên là chọn bên học phí nhẹ hơn rồi. Vậy vấn đề còn lại là: Lấy tiền ở đâu?!!



Chạy xe chẳng biết mấy chục vòng ở khu Thảo Điền, Q2 cùng Dn.


“D sẽ mượn Má 500USD với lý do học bên NIIT kỳ 2. Tương đương với 8tr rồi. Còn 4 tr… Đập con heo đất chắc được 2tr. Còn 2tr, nếu được thì mượn bên Sp vậy…. Hơi ngại.. nhưng phải thử thôi.!!”


Vấn đề đã được giải quyết. Phuzzz!!!!



Sau này, khi nên công nên chuyện rồi sẽ nói & xin lỗi Má sau vậy!!



Mình sẽ gắng học trong 6 – 8 tháng, sau đó xin đi làm khoảng từ 3 – 4 tháng ở các công ty Thời trang hoặc các tiệm May bán áo cưới cũng ok. Học để tiếp thu cách quản lý, cách hoạt động của người ta để sau này về làm cho mình. Sau một năm, mình sẽ tiến hành cho mục tiêu lập Studio Cưới..



Xe lăn bánh đi chầm chậm.


Hai đứa vẫn huyên thuyên hoạch ra những dự định cho tương lai của mình.


“40 tuổi, Dn sẽ có quán café của mình!!”


Đó là mơ ước của Dn, ở một tương lai mười mấy năm nữa. Uh, mình sẽ đợi đến ngày đi khai trương ^^.


Còn 40 tuổi của mình??? Không dám chắc có được như ý hay không.?! Nhưng mình đang mơ về một cửa hàng áo cưới _ một STUDIO _ thật hoành tráng, lộng lẫy; & một shop chuyên design may, bán trang phục cho các quý bà trung niên & size lớn. & đương nhiên, có Sp ở bên!! ^^



Bây giờ mình đang tập tễnh bước những bước đầu tiên, xây những viên gạch đầu tiên cho giấc mơ Studio cưới trong tương lai.


Sáng mai, sẽ lập bản kế hoạch chi tiết các công việc cần làm.



Lắc ơi!! Cố lên nào!!!


Sp ơi!! Cổ vũ cho con nhé!!! X!


Dn ui!!! ^^ đi cùng D nha!!


N ui!! ^^ đừng quên ủng hộ D!!




Hope my dream can come true!!!!!!

Turn left!! Turn right!!




“Nè, ngõ nhà gã ở đó áh!! Tới đó rùi rẽ trái, sau đó rẽ trái, rẽ trái cái nữa là tới hà!!”


“He he he… Chả bù cho nhà D, toàn rẽ phải thui!!”


“Ờ hén!!! Nói giờ mới để ý ah…!!!”



Là duyên số hay là do ông trời sắp đặt nhỉ?!! Nhỏ & gã luôn dường như ở hai cực trái nhau, thế mà cả hai lại hợp thành một cặp. Bạn bè bảo là “một đôi dễ thương!” ^^.


Tiết sang mùa, trời se lạnh. Chỉ chút lành lạnh thôi nhưng cũng khiến bàn tay nhỏ buốt giá. Gã hay đùa, chỉ cần nhúng tay nhỏ vào ly nước là có ngay nước đá để uống rồi, khỏi cần phải có tủ lạnh!!


Lạ thật!! Chẳng hiểu sao tay nhỏ lại có máu hàn như thế?!! Ngược lại! Tay gã luôn ấm. Rất ấm!! Gã biết tính nhỏ nên rất thường dùng tay gã để sưởi ấm cho tay nhỏ!! Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là thế!!


Cũng có đôi khi, tay nhỏ ấm còn tay gã lại lạnh… Trái nhau thật!!! ^^


Nhỏ thik những món ăn phương Tây, gã lại yêu món Việt. Nhỏ chuộng món khô, gã thèm món nước…


Nhiều lắm!! Nhiều điểm cứ chỏi nhau xoành xoạch thôi!


“Bổ khuyết cho nhau í mà!!”


Thật áh?!!!!!



Hôm nay lại thấy thêm một điểm ngược nhau nữa. Nhà nhỏ toàn rẽ phải, nhà gã toàn rẽ trái!!


Giống như chiếc dây kéo. 2 mắc xích luôn đối nhau để rồi tạo thành một sợi dây kéo hoàn chỉnh, hữu dụng.



Những điều không tương đồng có phải là gia vị cho món ăn mang tên “love” thêm đậm đà không?!!!

28/11/07

Viết cho nhiều ngày!!




Hôm thứ 6 (23/11) đi phỏng vấn ở Công ty Áo cưới Việt Hưng tít quận 7. Tội nghiệp Sp thật, cứ phải chở mình đi đi về về mấy lần (hèn j thương thế ^^!!).


Lần đầu tiên làm một buổi test phỏng vấn kéo dài 2 tiếng đồng hồ, khiếp!!! Mình mong được làm ở đó ghê! Thiết kế thời trang… wow.. đó là giác mơ của mình cơ mà ^^.


Hôm nay đã là thứ 4 rồi, gần 1 tuần kể từ hôm phỏng vấn mà vẫn chưa có tin tức gì bên đó cả. Mong quá chừng mà không nhận được cuộc gọi nào thông báo kết quả. Buồn ơi là buồn.!


Sau khi phỏng vấn về, tự nhiên… ngứa nghề, thế là muốn đi học may áo cưới để sau này mở 1 tiệm Studio chuyên kinh doanh về dịch vụ cưới. Muốn lắm lắm!!! Nói cho nhỏ Duyên biết, hi hi… nhỏ đúng là đứa bạn hiểu mình nhất. Cả hai đứa đèo nhau chạy ra đường 3/2 quận 10 _ khu vực chuyên áo cưới _ để hỏi thử xem có nơi nào dạy không. Nơi đầu tiên dừng chân là Áo cưới Lê Nam _ và cũng là nơi duy nhất dạy may áo mà mình biết. Chạy vô hỏi thì bà chủ phang cho 1 câu: “15 triệu, đóng liền một lần học trong 6 tháng.”.


Hic hic hic… shock kinh khủng!!!! T____T… 15 tr ngay tức thì thì đào đâu ra?!!!


Sau khi hỏi thêm một số thông tin cần thiết nữa thì 2 đứa đèo nhau về & ghé thêm mấy tiệm nữa; lớn có, nhỏ có. Và câu trả lời luôn là cái lắc đầu lẫn nụ cười cảm thông “Không có em à!”. Mình muốn tìm xem một số nơi khác thử mức học phí có ít hơn tí nào không, nhưng xem ra đây là nghề “độc” nên chẳng ai muốn truyền lại? hay là không đủ kinh nghiệm để dạy?!!


Tối về thức đến gần sáng để online kiếm thêm một rừng địa chỉ May áo cưới. Tổng cộng 25 địa chỉ có đề “May áo cưới”.


Cả ngày hôm sau chỉ chờ đến lúc nhỏ bạn ghé wa là 2 đứa phóng vù ra bưu điện. Mỗi đứa 12 số điện thoại của các địa chỉ trên & bấm số..


“A lô!! Dạ xin lỗi, đó có phải Áo cưới XYZ không ạh?”


“Dạ ở đó có nhận dạy may áo cưới không ạ?”


Nếu có bắt máy thì:


“Không có em ơi!”


hoặc:


“Tiệm sang chủ rồi!”


hoặc:


“Ở đây chỉ cho thuê mặt bằng thôi!!”


Và một số khác thì te te te… “Số điện thoại này không có thật….”.


Ra ngoài, cả 2 lắc đầu buồn xo.


“Ê, tụi mình ra chỗ chị Yến đi. Chị có mở Studio dịch vụ cưới chắc chỉ biết áh.!”


Theo lời nhỏ Duyên gợi ý, cả 2 lại chở nhau đi.


“Trời!! Tốt nghiệp Ngoại ngữ sao lại đi học may áo cưới chi zạ?!!”


Câu nói của chị làm mình chột dạ. Sau một lúc xởi lởi đủ chuyện thì chị đưa cho mình địa chỉ một nơi, bảo hồi trước chị hay lấy áo cưới ở đó. Chắc là người ta có dạy. Cảm ơn rối rít, 2 đứa phóng xe đi.


Gần cuối đường Nguyễn Đình Chiểu, xa lắc xa lơ…


“Ah, không có dạy em ơi!! Nhưng nếu em thích thì để chị hỏi giùm cho. Có gì liên lạc với em sau nhé. Cho chị số dt của em đi.!”


Lại về!!! Mấy ngày rồi mà chưa có kết quả nào khả quan cả.!!


15 tr!!! Ôi, một con số bự chảng so với mình. Làm sao dám xin/ mượn Má ngần ấy. Biết lấy lý do nào đây?!!!!!! Nói học may áo cưới…. chắc j Má chịu!!! Mượn cô Loan hay bác Tuyên hay anh chị Hai thì cũng sẽ có, nhưng trước sau gì Má cũng biết.. Lúc đó biết ăn nói ra sao?! >____< Đâu đầu cả mấy ngày trời!! Mình muốn theo nghề đó quá, nhưng sao học phí lại quá cao?!!


Ngày mai có hẹn đi 2 chỗ nữa, không biết người ta có chịu dạy không chứ đừng nói chi hỏi học phí.. Sắp đến mừa cưới rồi, ai cũng lo làm hàng lấy thời gian đâu mà dạy cho mình?!!!
Chán nản ghê gớm!!

Cả ngày không thông vì vụ học phí đắt đỏ. Buồn xo!!! Bàn với Duyên, hai đứa quyết định nói cho cô biết ý định để xem cô có thể giúp gì chăng?!! Xin cái địa chỉ mail của cô rồi gửi mail đi thôi. Phù!! Thở một cái cho nhẹ nhõm bớt nào!!


2 ngày không gặp Sp, hôm nay Sp bảo rỗi buổi chiều nên sẽ ghé sang nhà gắn cho mình scanner. Thấy có niềm vui len lỏi giữa cái mớ hỗn độn nhập nhằng, cảm thấy mình may mắn vì có Sp.


Đến tối Sp mới ghé wa.


Đi ăn cơm.


Ráp máy!


Chạy thử!


Về!!!!!!


Niềm vui nhỏ nhoi vỡ vụn!!!!


Mình chẳng biết có chuyện gì nữa. Khác hẳn với bao lần Sp đến nhà chơi!! Khác lắm!!! Thấy trống rỗng!!! Lòng nặng nề….!! Mình đang cần một điểm tựa, một lời khuyên, một câu động viên… nhưng…


Liệu mình có quá mẫn cảm hay không?!!!


Có lẽ do mình nghĩ nhiều quá rồi…


Đầu óc ơi!! Hãy thư thả một chút đi..!!!


Ngày mai, còn nhiều việc phải làm!!.



Lắc ngủ ngon nhé!!!!!

16/11/07

Chuyện thường nhật!


Một buổi sáng dọn dẹp nhà cửa mệt nhoài để đánh tan đi những suy nghĩ buồn bã.

Kệ sách gọn gàng!

Nhà sạch sẽ!

Quần áp giặt giũ thơm tho!!

Tự nhiên thấy sướng như tiên!! Được nghỉ ngơi sau một buổi làm việc bở hơi tai thật là thích!


Có một kẻ khùng khùng nhá máy ngay lúc giặt đồ. Tức muốn điên lên!! Suýt tí nữa là gọi điện chửi cho một trận rồi. Huh!! Mình đang cáu mà!!! T___T.. ơ ... sao dạo này mình ... "chằn" thế nhỉ?!! ^^


Nhỏ bạn chiều nay đi phỏng vấn. Nhỏ đang "luyện công" ở nhà. Hì hì hì... Cố lên nha nhỏ!! ^^ Ta thik ganh đua mà. Có ganh đua mới phát triển ha ^^. Sorry vì hồi sáng hok đi thực hành English với nhỏ được ^^, bị Tào Tháo rượt òi... nhỏ thông cảm cho ta mà hén!! ^^


Đã đặt vé xe về GL rồi! Chuyến đi này có cả Sp, mình tin là sẽ rất vui & đáng nhớ!! Khâu giới thiệu Sp hẳn sẽ có nhiều điều đáng nói đây.. Oe oe... ngại ghê!!! @_@


Chiều có hẹn với Sp, hy vọng không có thay đổi gì về chuyến đi lần này!!!


(Bữa ăn trưa là 1 cái bánh cam!! ^^)


14/11/07

Bài viết đầu tiên!!

Vừa rồi nhằm năm xui tháng hạn nên xui đủ chuyện hết, nào là bị giật dây chuyền, rồi bị trộm quần áo, đến nỗi cái PC ở nhà cũng bệnh. Nó bện hơn nửa tháng, hok xài được net muh vẫn phải chạy lên FPT "cúng" hết 220k!!

Mèng ơi xót của quá chừng!! >____<

Vik được những dòng này thì có nghĩa là máy đã sửa xong, hi hi... đa tạ Sp!!

Blog này Sp tạo dùm, đến hôm nay Lắc mới mò vào được. Ặc... làm quen với một đám thứ mới tinh, choáng!!! Buồn nhất là hok được tự do design cho mình cái theme xinh đẹp (hay là làm được muh mình hok bik ta?!!! ^^).

Mò mẫm cả buổi sáng mà hok làm nên trò trống gì ngoại trừ chuyển đổi cái theme theo mẫu & "bê" nguyên xi banner bên Yobanbe vào ^^. He he... cứ cho là kỳ công đi, tạm thời thoả mãn rùi vik blog thôi!!

Chào blog, Lắc welcome back rồi đây.